TRẦN XUÂN AN
HÁT VỚI ĐỜI,
ƠI THƯƠNG MẾN
thơ
CẢM ƠN MÙA XUÂN
thổi khẽ qua vườn chiều, lâng lâng xanh
nhẹ lướt lên nền trời, gió ơi tím ngát
lay thức ngàn sao, long lanh
em nói gì đi tôi nói gì đi
này mùa xuân, sương trên áo len lóng lánh!
bàn tay nghe nhịp đập thầm thì
giạt vào nhau từng làn hương anh đào
từ quanh đây, tự xa vời bảng lảng
thoang thoảng qua trái tim, nao nao
ôi nhỏ bé biết bao giữa biếc tía mênh mông
nhưng che lấp cả sương, sao, hoa, gió
nhưng cả xưa sau mang mang trong đóa hôn nồng.
TỪ CÁNH LÁ VÀNG, BẾN VẮNG
bèo giạt mây trôi chốn xa xôi…
(dân ca quan họ)
cánh lá rơi ngực ta!
nắng chấp chới hồng sa
khi không lòng không nhà
em biếc xanh lúng liếng
ta – bèo lục – bừng hoa
khẽ đỗ, trôi mượt mà
thơm dòng nhạc bao la
chiều tà hừng nắng sớm
hợp âm bồng bềnh xa
ta thành cồn khói nhòa
em óng ả nhẩn nha
dăm cây xoan màu Huế
trên hồn reo nở òa
ta – thuyền trong ngân nga
em xòe cánh buồm ngà
chở những chòm sao tím
bao bóng mây bay qua
cánh lá rơi ngực ta!
trổ ngọn trái tim già
kết mật giọng sơn ca
bay la đà tình khúc
nỗi cô đơn chói lòa
cánh lá rơi ngực ta!
KHI NHÌN XUỐNG BÓNG MÌNH
câu thơ nắng bỏng xát
phùn buốt phủ tấm tình
khắc vào nhau nét nhạc
chữ vang trong lặng thinh
ơi giêng hai ủ mật
mặc rêu lạnh vuông vườn
mùa hè ơi, lịm ngất
lửa ngọt đắng, môi thương
chơi vơi của hạnh phúc
nghiệp chướng cứ bồng bềnh
yêu không đành nẫu rục
hôn em mà lênh đênh!
tắt chiều xưa tím thẫm
anh mịt mùng xa xôi
lãng quên sao vẫn ngấm
lạm buồn xiêu lạc đời
phố phường mãi ghềnh thác
sốt rét tiếng cười giòn
dằn xóc anh, thơ hát…
nỡ nào em khổ hơn!
ĐÓA LAN Ở MIỀN ĐẤT MÙA THU XANH
không dưng rét buốt sương mù
gió lay day dứt nỗi tù đọng mưa
một màu len rất ngày xưa
đã gom hết nắng sáng mùa, về đâu…
bồng bềnh xanh cao nguyên nâu
nơi cầm phấn thuở ban đầu giảng thơ
mắt mười tám biếc, bất ngờ
chớp rung thầy, hỡi tình trò trong veo!
đang trên bục gỗ, cheo leo
tôi cùng thơ vút rụng vèo vút bay…
cằn giáo khổ nhức nhói say
lớp nào hay em loay hoay ngỡ ngàng
ngẩn sư anh tình đa mang
thương em run niềm bàng hoàng ni cô?
nhà xa trường lạnh dốc mờ
thác khuya khoặt vọng dặn chờ đợi nhau?
lại đau đáu đắng tình đầu
khắc tên lên bút, rối câu thốt khờ…
thế rồi, em mãi học trò
dẫu tôi thôi kiếp nghiêm khô…
Chiều rồi…
GẦN XA LÃNG ĐÃNG
ngẫu hứng dọc đường với hai người bạn
rong chơi với mùi hương
trăng trăng và sương sương
em đó không không đó
xui chi anh lạc đường
đêm trôi làn tóc mượt
thoáng hương lâng đằng trước
thoắt lãng đãng phía sau
em gần mà ở đâu
mùi hương ơi hương, hương
một đời anh đuổi bắt
chợt là em rất thật…
vô thường và vô phương!
VỚI NHỮNG HÀNH GIẢ
CỦA TÌNH YÊU
tháng giêng ngỡ hết, theo em
ban mai trăng và đang đêm, sao ngời
râu đôi sợi khói trắng rồi
vẫn men truyền thuyết tới vời vợi xanh
ngàn bậc đá ngút tâm thành
say ai líu quíu bước anh ngang trời
gậy hành hương mướt mồ hôi
đi điền dã chống nỗi đời hư vô?
dừng chân quán nước Đợi Chờ
mắt chìm cổ tích lạc mờ, long lanh
giữa đồng bằng của hồn anh
đột ngột em cao vút xanh núi tình
điện Nàng Đen ngát lung linh
không dưng thầm đượm lời kinh cháy nồng –
(ca dao dân khúc vút cong!)
nỗi đau hóa tượng cho lòng bâng khuâng
kính làn da thắm bồ quân
bàn tay khô ráp vết truân chuyên buồn…
tiếc từng thoáng nắng chiều buông
bên em – hành giả – về nguồn Yêu Thương
bạt hư vô mấy nẻo đường
ngông này hát đỡ chán chường nghe em:
gửi tàu vũ trụ
đĩa mềm – bảo tàng trái đất…
tình thêm Vô Cùng!
NHẠC BIỂN
VÀ THÚY KIỀU TÌNH CỜ QUEN BIẾT
giọt biển mặn
lắng trong
lăn dài, ngân khúc hát
sóng sóng quặn trào rách nát
từ thăm thẳm vọng về
ngồi bên biển khuya nay lặng nghe
lấp lánh xa xăm trước mặt
nét chữ tuổi thơ hương thoảng hiên chùa
giọng ai hồn nhiên ngọt giọng nước dừa
từng tiệm rượu
giạt trôi
tiếng đàn như cứa
và biển bây giờ thao thức với trăng xưa
lóng lánh sóng
vỡ và chìm
niềm góa bụa
giọng ai lại hồng xưởng thợ
mênh mang
cũng tắt bài ca
dở dang!
còn gì để mất ơi phố phường bụi úa
từng cơn thảng thốt, biển khuya nay khóc tràn
lửa bếp héo vàng chờn vờn lao xao chợ búa
nhấp nhoáng sóng ru ngày tháng nhà người
chỉ hát cho mình bên rỗ rau tưới
thảng thốt từng cơn nước mắt
biển khóc là cười!
đăm đắm biển ướt màu trăng tím ngắt
tan cùng đợt sóng bồi hồi
cháy lên vì sao đỏ mờ xa xôi
vầng hừng đông dâng trên xám bạc –
biển run rẩy và hoang dã trời
tâm hồn biển cứ mãi hoài mặn chát –
cốc nước dừa trùng trùng sóng gió trùng khơi
ánh sáng nào sau đài trán kia, cho em ngẩng cao
thầm hát với đời
lẽ đâu không còn gì để mất?
biển lại ngời xanh bát ngát
biển ơi.
HÁT LÊN VỚI MỖI ĐỜI THƯỜNG
TỎA SÁNG
tuổi ngoan mưa bạt nắng thiêu
cái nhìn lạnh nám tình yêu lâu rồi
đời rợn buồn một cuộc chơi
ngỡ bao dối trá hát lời mến thương
dẫu tiếng ca lem bụi đường
khúc son phấn nhạt nhòe sương mấy miền!
em cười khóc với hồn điên
đèn vạn hoa ánh màu nghiêng phông màn
phòng trà nút rượu nổ ran
đỏ bừng tái ngắt từng làn điệu say
ngất ngây nhịp vũ vòng quay
kèn nấc ré, đàn héo gầy, nhạc đen
thấy cuồng vui hối hả, quên
(khói mù trí nhớ, quên, quên chính mình)!
vút ngân quằn quại hoảng kinh
tắt khao khát, sợ chút tình trần ai
hát mộng du cõi thiên thai
cỏ hồng mộng tưởng thơm hoài mộng mơ
hát mộng mị miền hư vô
chung chiêng mộng ảo, âu lo con-người!
… tan hoang xế tuổi ba mươi
tung hê, cho bớt niềm rười rượi đau!
ước-vọng-bình-thường, xưa sau
giờ tìm thấy, giọng bạc màu phôi phai!
vẫn hát tin kiếp rạc rài
mắt rưng nắng, chưa sạn chai bao giờ
hát tin đáy rác bùn dơ
mầm sen sẽ ngát câu hò, hương ngân…
HI VỌNG MÙA XUÂN
hạn hán hoang vu sỏi đá
cỏ úa cằn vàng võ mắt tôi
tia nhìn đăm đăm
dội về ngực tối
dòng sông chết
con suối cạn
tắt giữa đời thương nhớ
rỗng không đầy niềm dửng dưng
tiếng hát nào là mây chân trời
mưa xuống biếc xanh mầm lá
tôi buồn lòng cho tôi
cơn khát và nỗi hoang vu đá sỏi
đôi mắt đăm đăm, tôi ơi
tia nhìn khoảng không,
không đến đâu
không đến đâu
rơi về ngực tối, làm sao sống được
làm sao sống được chỉ với hoài niệm tím!
BIỂN TRĂNG HUỲNH THỊ PHÚ
ngón tay bối rối bồi hồi
níu xanh mượt tóc ngang trời bay bay
sóng vỗ, tung sao cuối ngày
bềnh bồng biếc, trên tròn đầy bờ vai
nét em nhòa trong chiều phai
gần, vời vợi, lại đan cài vào nhau
một vầng trăng biển óng màu
trôi tới bờ thoắt bay mau, đêm ngời
em huyền ảo ở bên tôi
sóng tràn sóng rượu nỗi đời dậy men
nước mắt ngàn năm nhánh đen
tóc nghiêng khỏa tiếng lãng quên, ngọt ngào
gối hai tay nhìn lên cao
cao, cao, lóng lánh sao nào tím xưa
sao rơi rơi xuống – mưa, mưa
trăng thành phao nỗi gió đưa em và…
NHÌN THẲNG
đánh thức dậy đi em
khát vọng đã cũ
còn ấm ức còn vùng quẫy
đâu đó trong miền thinh lặng
đánh thức dậy đi em
khát vọng đã cũ – không bao giờ cũ
như đứa bé ngủ rồi còn nấc
– trong em trong em
miền thinh lặng –
mãi giậm chân hờn giận ấu thơ
đánh thức dậy đánh thức dậy đi em
khát vọng tưởng chừng đã cũ
chôn chặt chính mình – chôn chặt cái chết
đâu đó giữa gió giông tha ma miền thinh lặng
đánh thức dậy đi em
miền thinh lặng trong em
suốt đời lạ lẫm, nhưng suốt đời
đau đáu khôn hay – ngấm ngầm héo tóc
đánh thức dậy đánh thức dậy đi em
và gọi đúng tên khát vọng tuổi học trò
hãy thôi gương mặt muộn phiền hờ hững
ném vỡ cái vô hồn bằng sáp dưới hừng đông.
GẶP LẠI GIỌNG XƯA
tặng Lê Thị (Khuyết Danh): Hương Sen
gọi nhau đổ đôi hồi chuông –
tiếng dế ran trong vắt sương trên bàn
thuở cách vườn ngập lá vàng…
bao năm xa vắng … vọng vang … xa vời
còn xa lơ lắc, xa xôi…
như ghé tai chạm bờ môi, thì thầm
sóng trăm cây số xa xăm
run tiếng em hay tự thăm thẳm mình
(ống đạn nhỏ – chiếc chuông tình
chim reo giậu cũ rối tinh tơ hồng
nhớ dây nào của nhau không…
đến nửa đời vẫn bòng bong rối bời)
gượng vờ hờ hững lơi khơi
nao nao tần số ríu lời bâng quơ
cái vu vơ đành ngu ngơ…
(tiếng chim chào khách chết khô lâu rồi!)
giờ như hai đứa bé thôi
cặp lon sợi chỉ bồi hồi truyền tim…
… mạch đập buồn với lặng im…
biết em ngoài đó, tôi tìm trong tôi!
TRẢI NGHIỆM
Tố Như kính yêu, người có bao giờ
suýt hụt chân
chết đuối dưới vũng đen nghiên mực?
(TXA.)
trắng xanh xao mai dậy thì, chớm úa
mới độ rằm lan chừng cạn máu rồi
ơi đóa cúc đẫm phấn son mỏng lụa
cùng ngát nhài kia lả dưới cánh dơi
đêm, bóng đêm xòe ra đôi mái lá
đèn mờ thất sắc cung nhạc cầu vồng
tay chuốc rượu ríu ran ôm khách lạ
tuổi bạc phơ lâng khói thuốc nhẹ không!
hồng Bắc Ninh mặn mà cười rất Tết
ngọt Vĩnh Long huệ tẩm mật giọng tình
dạ hợp Huế hương tóc nồng con rết
vắt lên vai đê mê trong rợn kinh
gã nhà thơ gió cuốn vào nhà thổ
bút dấn thân nơi lem luốc, tận cùng!
trái cấm tham si trụt trồi vạn cổ
mồm mép nhồm nhoàm đôi mắt rưng rưng
chừa trinh bạch phải đầm hương tục lụy?
hạ ngã xui đời-mưa-gió mịt mùng?
lẽ nào thơ là trò đùa ma quỷ?
dắt nhau hòan lương giữa cõi riêng chung?
sóng, sóng và sóng, ầm ầm tiếng sóng
phố co ro duềnh nước bọt, thét gào
hoa hoa hoa héo bầm khuya bỏng cóng…
trong mộng dữ này, qụy gục rồi sao!
BIẾT ĐÂU NGỌN NGUỒN LẠCH SÔNG…
áo dài nhạt tím lụa là
giảng đường… bằng biếu thổi sa chốn này?
tóc thề váy trắng bay bay
tuổi mười bảy giạt vào đây bao giờ?
phố hanh Ả Rập gió khô
mặt che nắng, bụi thành cô dâu Hồi?
lầu xanh rộng mấy ngả đời?
phòng se ôn đới sục sôi men nồng
tôi còn tin ở tôi không
thơ ca huyễn mộng miền bồng bềnh mây!
hát theo dòng chữ đắm say
nhạc hình lả lướt đèn quay đảo đời!
chung quanh ảnh khỏa thân mời
thả lời trần trụi buông lơi vải hờ
tay hồng măng mướt lông tơ
ngực run thánh thiện rướn rơ ngón nghề!
cơn lửa đốt bụi ê chề
bâng khuâng chi giữa cõi mê điên buồn
bao nàng thơ đẹp trên đường…
mắt hồ nghi hết, đời cuồng hết thơ!
TRƯỚC BIỂN, NHỚ VỀ
I
ngỡ sóng vỗ về vo xát
giặt giũ đời sạch tâm tà
II
nước mắt, lụa hoài trắng cát
tay mòn cho hồn vân hoa.
NHẬT THỰC
“tròn vành vạnh xơ cạnh tía tô
đi nam đi bắc đi mô cũng về”
ruộng đông cho đến đồng hè
đi đi về về trên đê ngang trời
(câu đố Quảng Trị)
đang ban mai tắt nắng, chiều
mung lung đêm, ngơ ngẩn xiêu nghiêng đời
vành ca dao nhợt nhạt trôi
ngang lối cũ dải nón rơi, héo màu
chút lầm sầm tối lịm đau
tay không thể nắm tay nhau, hết rồi!
ném lên chiếc nhẫn, lạnh, ngời
cầm trăng che khuất mặt trời trong tim
đành thăm thẳm niềm lặng im?
ngập quanh khuya lạnh khỏa chìm mang mang?
thoảng thôi em, nắng khỏa tràn
gió bay thả nón say quan họ tình.
GIỮA THIÊN HÀ NƯỚC MẮT
rất, rất gần, quá xa xăm
trăng bay quanh, tủi ngàn năm một mình
thương, thương quả đất thất tình
bay quanh khát vọng lặng thinh – mặt trời!
ĐẮM SAY VÀ RẤT TIẾC
mùa hoa đâu xa xăm
mắt thăm thẳm đăm đăm?
bờ vai hồng se lạnh?
sông trăng vàng sóng sánh
thiết tha mê dại đêm
sững buốt làn tóc mềm
một trời sao nghẹn tắt
khuya cuối đông bằn bặt
nụ hôn em trĩu buồn!
đưa nhau về trong sương
nghìn búp mai chồi biếc
rụng dưới chân, da diết.
TƯỞNG TIẾC
gục lên vai bạn, và đi…
mở lòng
đất đón
(… xanh rì mộ rêu!)
vô thanh
phụt tắt tiếng kêu
một mình cõi lạnh…
(thảy đều vậy thôi!)
mong manh tất cả ở đời
cao đỉnh núi vẫn thẳm khơi khỏa chìm
vạn năm sau có ai tìm
lại hồng-hoang-mới vắng im phương nào?
rợn hư vô gió tiêu dao
vĩnh hằng đâu, giấc chiêm bao kiếp người!
tiễn nhau nấc nửa tiếng cười
cát bụi hoa, cát bụi tươi cỏ bời
cái-đau-khát-sống, chơi vơi
dâng đời máu thịt, dẫu rời rã xiêu
mồ hôi rồi cũng tan tiêu
phỏng phiêu vũ trụ! càng yêu thương đời!
tặng thời xoáy ốc luân hồi?
sóng từ tim
tỏa vào trời
bay bay?
sóng nhân văn
mang mang này
gửi hồng-hoang-mới
bớt dày buồn-nôn?
khói hương
một nấm đắp chôn
trong tôi bia dựng…
xe bon, ngoảnh chào… (*).
Cước chú của bài Tưởng tiếc:
(*) Bài này được viết để kính phúng điếu nhà thơ Joseph Huỳnh Văn (Huỳnh Văn Hiến).
CỤM TƯỢNG HƯ VÔ
trăm năm còn có gì đâu
chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì!
(Nguyễn Gia Thiều, CONK.: 103 – 104)
… và còn đó vô-thức-trần-gian – sử biên niên
vô hình vô ngôn hiện thực giữa đời…
ngã xuống chìm vào bằn bặt cái chết
“cháo lú” húp rồi, bên sông “cõi âm”
như cổ tích, ông ngẩn ngơ sống lại
bao năm run quắp, luờ quờ, ngọng câm
hồn vía lụi, bùng, thuở ba mươi tuổi
vẫn loạng choạng bước quanh quẩn xóm làng
cái xác sống bao năm cười méo xệch…
đứa con tìm cha, cuối mỗi chiều tàn
hơn nghìn đám tang nghìn nghìn nấm mộ
bóng dáng ông đánh thức tiếng thở dài
nhói niềm âu lo mong mong manh kiếp sống
giật mình, tay ai níu chặt tay ai!
đứng thẳng giữa đình, dân làng tưởng niệm
lịch sử rạng ngời anh hùng, nhà thơ…
về ngang truông cát, quỳ nâng Nỗi Khổ
nước mắt ngại phiền, ông nghẹn khóe mờ!
tuổi sáu mươi lăm trở về bụi đất
hiếu thảo đã thành chuyện cổ đêm đông
tượng cha con ông sân đình ai tạc
bệnh tật, kiếp thừa, mãi khắc sâu lòng
và chẳng ai mất dẫu nghìn quên lãng
vô-thức-làng-thôn di truyền ngỡ không…
thoáng lá vào hồn, thiên thu xào xạc…
giọt mưa từ tâm, Dòng Sống ngọt hồng…
TÌNH YÊU CHÍNH MÌNH
say đắm chính mình trong ánh mắt bao người
môi cười ngất ngây đến vậy
bóng dáng hương thơm đam mê lửa cháy
lửa trôi trên mắt ai ai, thành suối chảy dài!
bây giờ thì đã tàn phai
bơ vơ với vòng tay trống rỗng
hình như suối cạn khô, chiều tà sẫm bóng
tìm đâu chút bền lâu chỉ đâu đó giữa lòng mình?
GỬI MỘT NGHỆ SĨ
thoang thoảng, vang, rưng, tiếng đàn
hoa tỏa sớm, thoắt trầm man mác chiều
rất nghìn năm dáng dung Kiều
áo tứ thân giữa thời phiêu hốt này
bồng bềnh lịm ngất bay bay
khúc ríu rít, bài xé cay, bỏng tròng
sổ đoạn trường đã nắng hồng?
trắng tơ xóm dệt hương đồng ngát trang…
nghe thăm thẳm đến bàng hoàng
trái tim bé bỏng trĩu mang vô hồi
ngỡ từng bao kiếp sống rồi
hồn hai mươi vẫn vợi vời xưa sau
nhà đâu xiêu nát oán sầu
tuổi thơ run ngó lề cầu xẩm xoan…
ngấm chân rác phố bùn làng…
em cười khóc với nhân gian khóc cười
vẫn đau đáu giữ chất người
tiếng đàn sắc buốt trong mười ngón tay
dấn thân, tránh bẫy giăng đầy
(ngưỡng căng – rung – mỏng mảnh dây đàn đời!)
nghe thảng thốt đến rối bời
chút niềm giằng xé cái tôi, giật mình
quá mênh mang một tấm tình
em chới với, chơi vơi, kinh sợ lòng?
vùi thân theo quẻ long đong?
nghe đanh lạnh, bật tiếng không, lạnh lùng
bi réo rắt ấm trầm hùng
dẫu mềm mại dây chẳng chùng, lắng ngân…
TẶNG MỘT NGƯỜI LỠ VẬN
lá lục nắng đỏ, vàng hanh gió
tàu phương nam say Tết, lâng lâng
ga quê lấp loáng phùn bấc nhớ
lối sầu đông bay tím biếc xuân
rải trắng lên bùn lầy trắng cát
nắng mới hồng, reo tuổi mới tinh
cội mai nào hương xưa thẳm ngát
ta cúi đầu ngó sững bóng mình
lãng đãng cứ thử làm kẻ lạ
trốn những mời chào ngợp tình thân
đâu cửa mốc vách rêu óng ả
tứ thập – bốn câu đối – thắm ngần?
(chẳng bốn mươi lóng đời tàn rữa
không bốn mươi con chữ nổ ran
bốn mươi viên pháo, lép, màu úa
tan tác giữa lòng vô thanh vang!)
nửa kiếp lang bạt bao xứ khách
đâu cũng quê và đâu cũng không
nơi cho giọng nói chưa pha phách
chốn yêu thương, về bỗng khóc ròng!
QUY LUẬT TRỜI ĐẤT ĐIÊN KHÙNG!
VỚI THIÊN NHIÊN,
LOÀI NGƯỜI VỐN BÌNH TÂM
bất tri nguyên thị thử hoa thân
(Lý Thương Ẩn, Mộc hoa) (?)
nguyện đền ơn thiên nhiên
(Trần Xuân An, Tôi vẫn ở trên đường)
tặng Cảm xúc về hoa sau Tết của Đinh Trầm Ca
1
heo may thoảng dăm thoáng rét
cho đất xanh trời ra giêng
ngập ngừng, tiếng chổi nhè nhẹ
bầm nát niềm thương hương thiêng
2
mai, rực rỡ trong nỗi chết
không cả tên dù tên mai
mai, mai huy hoàng nở trọn
cam phù du để tàn phai?
3
nâng niu dáng mai nét lộc
hoa, hoa, đâu phải thây người!
lẽ nào giữa câu đối đỏ
bình hoa đựng xác hoa tươi?
4
(bon-sai, quý sang cằn mọn
dây chằng buộc thít vào da
xót xa chim lồng cá chậu
núi đầm bé lại bên ta!)
5
tiễn Tết, và mai đã héo
sững sờ, hư huyễn, chơi vơi
mộ vườn ai run lộc biếc
thịt xương, hoa lá tốt ngời!
6
còn đây quỳnh lan đào cúc…
ai là ai kiếp xa xôi?
quả báo, lại bằng tội ác?
Phật chắp tay trước Luân Hồi!
7
(tảng gạo cổ tích đã nát
ăn gì để sống, tôi ơi?!
loài người phải trồng và giết?!
địa ngục, chính là cõi đời? (*))
8
(hóa thân, chìm vào lẽ thật
ăn gì để sống, tôi ơi?!
chẳng lẽ loài người tự sát?!
hoang tưởng siêu thức, rụng rời!)
9
thiên nhiên, thiên nhiên thực ảo
đắng cười, duy cảm vu vơ!
hạt gỗ bồ đề kết chuỗi
là từng mầm sống héo khô!
10
lòng mong lành như mảnh đất
ươm hạt? chiết mai về nhà?
vẫn thế, xưa sau xinh mãi
hoa, thiên nhiên ngát tình hoa
11
thôi, nhặt khẽ hoa vào hộp
thanh sắc mùa xuân vùi chôn
dẫu đành gửi xe ngộp rác
hương mai thơm mãi tâm hồn
12
thiên nhiên hoa hương trái mật
Con Người mòn đuôi, hát thơ
yêu quá trần ai, tâm tĩnh
quả đất – nốt nhạc lam mơ.
Cước chú của bài Quy luật trời đất điên khùng…:
(*) Trong bản đã xuất bản, câu này được in đậm, đồng thời có dấu hoa thị * chú thích, nhưng cuối cùng tôi đã gác lại mấy dòng nội dung chú thích ấy, bởi bấy giờ (1995 – 1996), tôi chưa viết tiểu thuyết Mùa hè bên sông (bản 1997, bản 2001 & bản hòan chỉnh 2003). Xin xem thêm tiểu thuyết này.
PÔ SHA-NƯ
đang trưa Pô Sha-nư
hương muối biển trên đồi mằn mặn gió
thánh thót tiếng chim lảnh lót, hình như
nắng vỡ
hình như điệu múa rung trào trúc tre hoa cỏ
Pô Sha-nư
tháp cổ
hình như
đôi ba cánh buồm phần phật màu gạch đỏ
trôi bồng bềnh lắc lư
vượt mặt phẳng biển cong xa mờ cách trở
vẫn bây giờ neo bờ Phan Thiết nhớ
Pô Sha-nư
chiếc thuyền này “ông hoàng” nào đến ở
nhà sư nào mõ gõ kinh ru
pháo đài nào đạn găm súng nổ
người thơ nào, hình như, tương tư
(chỉ được thoáng yêu mà dằng dặc khổ
thù hận phụ phàng đến oằn oại ngất ngư)
tự đánh lạc nỗi đau
– lòng tháp gió ù ù
lịch sử loài người những cuộc chuyển cư
lìa cội xót cay, hay vung gươm dễ sợ –
ảo giác ngỡ du thuyền, Pô Sha-nư
dập dềnh sóng vỗ
cõi đất cuối cùng đây ư
vương quốc lưu dân sụp đổ
Pô Sha-nư
tháp thờ hiu hắt, hình như
công chúa còn đâu đó
mắt nhìn buồn thăm thẳm thâm u
huyền bí màu da (nâu hồng Ấn Độ)
gốc tiếng In-dô – chùm đảo xa mù
Pô Sha-nư! Pô Sha-nư!
nhưng hình như
người người hành hương lên đồi gió
thương Hàn Mặc Tử
ngẫm chuyện tình
từ độ…
(giá không có tứ thơ
– giết người trong mộng, mơ –
quằn đau đến man rợ)…
và yêu ơi nét duyên Kinh Chăm
mận chín ngọt lừ
ấm áp nắng trưa bên tháp lạnh hoang vu
sóng biển ngời rực rỡ.
MÙA XUÂN TRẺ THƠ
I. chơi cờ du lịch trên bản đồ cõi đời
trải rộng trần gian, bát ngát
sắc da – tứ quý – vườn xuân
cái nhìn bay quanh thế giới
rực rỡ trăm hương, lâng lâng.
II. quốc tế ngữ (*) với đồ chơi phát sóng
tháp sóng – Ba-ben thần thoại (**)
nở đỏ khát vọng loài người
hoa đào chớp quanh quả đất:
tiếng chung bên tiếng đưa nôi.
Cước chú của bài Quốc tế ngữ…:
(*) Tiếng nói và văn tự không phải của bất kì dân tộc nào, đất nước nào.
(**) Điển tích lấy từ Kinh Thánh của người Do Thái: Lí giải theo tư duy huyền thoại về nguyên nhân sự khác biệt ngôn ngữ, phân chia thành nhiều dân tộc trên thế giới; ấy là do sự trừng phạt của Đức Chúa Trời Jê-hô-va bởi sự bất kính của loài người đối với ngài (loài người muốn xây tháp Ba-ben cao vút, chọc thẳng lên trời xanh)!
(Chú thích (**), ngày 26. 03. 2005).