TRÒ CHUYỆN
VỚI NGƯỜI BẠN CŨ
Trần
Xuân An
1
chỉ một cách, nóng và mạnh
vẽ người qua lại đôi bờ
Hiền Lương, cầu xương trắng lạnh!
vẽ ghe qua lại
đôi bờ
Bến Hải, đỏ sông
máu quánh!
bạn bảo, ở tuổi
hoc trò
nghĩ cầm súng là
đức hạnh
thống nhất, không
thể đợi chờ
vượt tuyến, vào
bao trận đánh
chiến trường Miền
Nam như mơ
ghìm Mỹ cho Trung và Xô
sáng trội lên, nhờ rỗi rảnh
và lịch sử luôn bất
ngờ
2
thế rồi, đọc báo,
sững sờ
bức tường Berlin, trong ảnh!
dẫu Bàn Môn Điếm nghiêm trơ
Hàn Quốc tươi vui lóng lánh
nước Đài Loan hoa ngát cờ
tự do ngẩng đầu kiêu hãnh
bạn muốn xé tranh trăm mảnh
muốn đốt cho tranh thành tro
bạn ơi, tranh tuổi ngây ngô
lưu giữ cho nghìn sau tránh
đính chắc hay treo lửng lơ…
bức tranh nối bờ, ru thơ:
giá chưa xương máu bao giờ…
T.X.A.
13:10 – 17:24, 06-12 HB14 (2014)
CA DAO PHƠI XẺ, XỚI LẬT
VÀ NHỮNG GÓC NHÌN
Trần Xuân An
khác chi áo sẫm hay tươi
trái cùng phải, mặc quanh người xưa nay
có chăng sần sùi vỏ cây
bên trong, thớ gỗ vân mây sóng tròn
cũng đều ruộng trũng, rẫy cồn
cần bao xới lật, xanh hơn mùa màng
lũ rồi, Bến Hải dịu dàng
Hiền Lương, nhìn xuống, nhìn ngang, ngửa nhìn
thật chăng, hay chẳng thể tin
bản in thơ có khắc in vào hồn?
đất cằn, bừa lại cho non
áo phơi cho sạch, gỗ ròn bóng soi
càng sâu sông tuyến trên đời
rõ cầu ý hệ loài người năm xưa
ca dao này đọng nắng mưa
im, vang tiếng vọng, dạ thưa, tôi chờ.
T.X.A.
05:20 – 07:01, 07-12 HB14 (2014)